Vô thường mong manh.

Khóc nhiều…rồi cũng mỉm cười
Qua ngày buồn để vui tươi bây giờ
Ở đây, hiện tại…vô bờ
An vui, hạnh phúc là nhờ bình yên.
Thanh xuân ấy…bấy nhiêu niên
Cùng băng sóng cả, cùng duyên tương phùng
Mấy ai qua khúc đoạn trường
Ngộ ra giới hạn…vô thường mong manh.
Sen kia lẫn giữa bùn đen
Thanh tao, tinh khiết, ngát xanh giữa đời
Kiếp người ngắn lắm ai ơi
Nhuộm chi gió bụi cho phơi hồng trần.
Hà Nội, mùa đông 2020
27/12
Lê Thị Lan Anh