Bài thơ của Viện trưởng

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm (*)
Em thức khuya, trăng hỡi! Có biết không? 
Riêng tư nào bằng đêm đông lạnh căm
Cùng rét mướt, chong đèn làm giáo án.

Em khao khát thắp mặt trời tươi sáng
Sưởi ấm mềm mỗi ngọn cỏ, nhành hoa
Hạnh phúc sao trong giây phút hoan ca
Là hoà ái trò ngân nga trong đó.

Trời đất bao la, biển khơi bão gió
Vạn nẻo đường đều nơm nớp, chênh vênh
Có một nơi đong phước báo, an yên
Trường học – em ước mơ như thế!

Nghẹn lòng khi biết: từ lỗi lầm cha mẹ
Con gái thanh xuân phải tìm đến quyên sinh
Hoa hậu đăng quang, họ dè bỉu coi khinh
Miệt thị, bài xích lẫn nhau để hả hê sự nhỏ nhen, ích kỷ…

Hệ quả của giáo dục nghiệp đời “chưa khỏe”
Phần CON nớt non, mà hấp tấp chê NGƯỜI 
Phải biết rằng giữa rừng thẳm, biển khơi
Sự hữu hạn của kiếp người như hạt bụi.

Hà Nội, 10_01_2018
Lê Thị Lan Anh
(*)Trích: Tương tư chiều, Xuân Diệu