Chẳng kịp mùa về… cắm một bình sen
Khi ta bộn bề giữa hai đầu đất nước
Sớm Hà Nội, trưa Sài Gòn, đêm Bình Phước…
Da diết yêu, tinh khiết đượm sen nồng.
Sen trắng dịu dàng, thánh thiện, bao dung
Đâu có trách kẻ nay đây, mai đó
Chỉ có lòng ta bỗng mềm như lụa
Khi xa thủ đô, nhớ sen Tây Hồ.
Sen trắng ẩn mình thắp sáng ước mơ
Giữa bùn đen, đầm lầy, nước đọng
Lá vẫn xanh, thân vươn mình khát vọng
Chắt chiu hương, thuần khiết dâng đời.
Là em, sen Hà Nội tinh khôi
Dịu dàng tỏa hương mùa hạ
Cho ai đó, dẫu chia xa muôn ngả
Đau đáu nhớ về, yêu dấu, sen Thủ Đô!
Lê Thị Lan Anh
Tp HCM, 17/7/2016